Có một thời Ðức Phật ở trong vườn của ông Cấp
Cô Ðộc và cây của ông Kỳ Ðà thái tử tại nước Xá Vệ, vua Ba Tư Nặc chủ nước ấy,
có một quan đại thần tên là Lê Kỳ Di ông là người rất hiền hậu và giàu có lắm,
ông sinh hạ được bảy người con trai, sáu người con lớn ông đã gây dựng cho
thành gia thất cả rồi.
Bấy giờ ông tự nghĩ rằng hiện nay mình già
sức yếu, sống chẳng bao lâu nữa, mà xem tất cả mấy nàng dâu lớn, không ai là
người đủ tài đảm đang giữ gìn được cơ nghiệp này. Nay còn một người con út, cần
phải kén chọn một nàng dâu sao cho đủ tài năng đức hạnh để giao phó thì mới an
tâm.
Ông nghĩ xong liền cho mời một ông bạn thân
tới để bàn về việc đó. Khi ông bạn kia tới ông tiếp đãi rất trọng hậu rồi nói
với ông bạn rằng:
- Tôi còn một cháu út, nay muốn gây dựng cho
cháu, nhưng chưa tìm được nơi nào xứng đáng, vì cháu là người thông minh đĩnh
độ, nên tất cả cơ nghiệp sau này của tôi, tôi định giao cho cháu út chủ trương.
Xưa nay ông là người hay đi lại khắp nước,
tôi muốn phiền ông làm ơn giúp cháu việc này, xin ông để ý cho, xem đâu có
người con gái hiền hậu tài năng tương đương với cháu xin ông cố làm mối giúp
cho.
Ông bạn nhận lời, đi thăm dò khắp cả, khi đến
nước Ðặc Xoa Thi Ly thấy một tốp con gái rủ nhau đi hái hoa để trang điểm chơi
với nhau. Ông liền theo dõi để ý xem xét, một lúc đi tới quãng đường lội thì
các cô đều trút guốc và vén áo lội qua. Trong số đó chỉ có một cô người rất
xinh xắn, và coi có vẻ thông minh hiền hậu lắm, lúc lội xuống cô để yên cả áo
và đi cả guốc lội qua. Lúc đến rừng, các cô kia đều tranh nhau trèo lên cây hái
hoa, riêng cô ấy cứ đi xin mỗi người một vài hoa và không bao lâu mà đã được đủ
các thứ hoa.
Bấy giờ ông kia liền đến tận nơi hỏi cô ấy
rằng:
- Thưa cô, tôi có chút việc hơi thắc mắc cô
có thể làm ơn chỉ giúp cho?
- Thưa cụ, cụ cần có điều chi hỏi đến cháu,
cụ cứ nói, nếu cháu biết cháu xin trả lời.
- Vì sao lúc nãy lội qua nước, tất cả mọi
người đều bỏ guốc mà chỉ một mình cô đi cả guốc là sao?
- Thưa cụ, sở dĩ người ta chế ra guốc cốt để
hộ vệ cho bàn chân. Ði trên khô, nếu có chông gai đá sỏi còn có thể thấy được
để tránh, chứ ở dưới nước đáy nước là chỗ khuất mắt không trong thấy, thì những
thứ chông gai ngói sỏi rắn độc, rất dễ làm hại chân người, vì thế mà cháu không
bỏ guốc chứ có chi lạ.
- Mọi người đi qua chỗ lội đều vén áo, riêng
cô không vén áo là sao?
- Thưa cụ, thân thể người ta có tốt có xấu,
nhất là đàn bà con gái nếu đi chỗ lội mà vén áo lên rất là khó coi, bị người ta
chê cười, vì thế cháu cứ để yên.
- Thế sao chỉ có mình cô không lên hái hoa?
- Thưa cụ! Vì sợ gãy cành nên cháu không dám
lên.
Người con gái ấy chính là con ông Ðàm Ma Ha
Tiện, ở nước vua Ba Tư Nặc, trước vì bị tội trốn sang đất nước này, lấy vợ sanh
ra người con gái đặt tên là Tỳ Xá Ly. Ông nghe những lời lẽ trên biết là người
hiền lành, liền hỏi lại rằng:
- Cha mẹ cô còn không?
- Thưa cụ, hãy còn cả.
- Nay tôi muốn vào thăm ông bà nhà có được
không?
- Xin mời cụ quá bộ lại, cháu xin về thưa
ngay với thầy mẹ cháu.
Khi tới nơi người con báo tin cho cha mẹ
biết, liền cùng ra đón tiếp thân mật, ông liền hỏi rằng:
- Có phải người con ấy là con của ông bà
không?
- Thưa phải!
- Xin lỗi, đã gả cho ai chưa?
- Thưa cháu hãy còn nhỏ chưa dám cho ai.
- Ông bà có biết ở nước Xá Vệ có quan Ðại
thần tên là Lê Kỳ Di không?
- Trước tôi đã quen biết.
- Thưa ông bà, hiện nay ông ấy còn một người
con út rất thông minh ngay thẳng và cực kỳ khôi ngô, ông muốn nhờ tôi đến thưa
chuyện với ông bà để cho cậu út ông ấy được kết duyên cùng cô em nhà, việc đó
nên chăng thế nào xin ông bà cho biết ý kiến tôi xin cám ơn.
- Ông ấy cũng là một nhà hào kiệt xứng đáng
nếu quả có lòng thương cháu thì chúng tôi cũng vui lòng.
Khi được rồi, may sao lại có người về nước Xá
Vệ, ông liền viết thơ gởi cho ông Lê Kỳ Di bảo cho ông biết các việc đã xong
xuôi, đúng như ý muốn của ông, vậy sắm sửa sang đón dâu về.
Ông Lê Kỳ được tin mừng, lập tức sắm sửa đủ
các lễ vật, xe ngựa, đi sang gần tới nơi, cho người báo tin cho ông Ðàm Ma Ha
Tiện biết. Ông liền sắp đặt đón rước rất là long trọng, mời cả họ hàng bạn bè
yến tiệc ròng rã suốt bảy ngày. Lúc trở về Xá Vệ cô con gái vào bái biệt cha
mẹ, bấy giờ bà mẹ đứng trước mặt mọi người dặn con rằng:
“Từ này về sau lúc nào con cũng mặc áo thật
đẹp, thường phải ăn các thứ thật ngon, ngày nào cũng phải soi gương luôn”.
Người con gái quỳ xuống xin vâng lệnh.
Ông Lê Kỳ Di nghe thấy thế, nghĩ thầm trong
bụng lấy làm giận lắm, cho người ta sinh ra ở đời những sự khổ sự vui làm thế
nào mà ấn định được. Sự ăn ngon, mặc đẹp làm thế nào mà có mãi được, huống chi
là soi gương suốt ngày thì lại càng vô lý lắm.
Tuy ông nghĩ như thế, nhưng dù sao ông cũng
phải giữ lễ chủ khách cho qua, và đã trót tin ở ông bạn rồi, bây giờ cũng đành
cố nhẫn xem sao.
Công việc xong, đôi bên từ giã, cùng nhau
thẳng đường về trước. Khi đến giữa đường vào nghỉ nhờ một nhà trọ, rất lịch sự
mát mẻ, ai nấy đều lấy làm vui thích, mọi người đến trước đều đã nghỉ ngơi cả.
Khi cô dâu đến sau, cô nói với bố chồng rằng: “Xin dời nhà khác, chớ ở đây”.
Ông cũng không trái ý, thu xếp ngay chỗ
thoáng đãng rộng rãi nghỉ ngơi, còn mấy người cố ý không nghe ở lại, đến đêm
những voi ngựa buộc chung quanh nhà bị ngứa ngáy chúng nó cọ xát đổ nhà cột
gãy, đè phải người ở trong, người thì chết người thì bị thương, không người nào
thoát cả.
Bấy giờ ông nghĩ rằng: Hôm nay ông thoát chết
là nhờ ở con dâu, nên từ đấy ông đem lòng kính nể tin cậy.
Hôm sau lại lên xe ngựa đi đến bên một bờ
sông con, mọi người thấy cây cối um tùm mát mẻ liền dừng lại nghỉ, khi cô dâu
đến sau, cô cũng lại nói là đi chỗ ngay chỗ khác, không ở đây, phải lên trên
chỗ cao ráo mới có thể yên được.
Mọi người nghe lời vừa đi lên trên ngọn đồi
nghỉ được một lúc thì bỗng dưng đùng đùng nổi lên cơn dông tố, ầm ầm gió táp,
mây kéo nghịt trời, sấm vang chớp giật, mưa xuống như trút, trong khoảnh giây
phút mà nước ngập hết cả đường đi lối lại những chỗ vừa qua.
Bấy giờ ông Lê Kỳ lại nghĩ rằng: “Hôm nay lại
nhờ con dâu nên tất cả mọi người được thoát chết”. Từ đấy nàng dâu nói câu
gì ai ai cũng lấy làm tin cẩn.
Khi về đến nhà, ông cho mời tất cả họ hàng,
bạn bè thân thích đến mở tiệc ăn mừng rất là vui vẻ.
Mấy hôm xong công việc, ông liền cho hội họp
tất cả các con dâu lại mà bảo rằng:
- Bây giờ cha già tuổi yếu, tất cả công việc
và của cải trong nhà, nay cha muốn giao lại cho các con trông coi gìn giữ giúp
đỡ cha. Vậy ai có thể đảm đương được thì nhận lấy công việc và cầm lấy chìa
khóa các kho tàng.
Sáu người đều từ chối, chỉ có nàng dâu út
nhận lời. Khi nhận công việc rồi thì nàng hết sức chăm chỉ, sáng dậy sớm, sai
bảo các người ở sửa sang quét dọn nhà cửa, đi chợ nấu ăn, sắp đặt việc dâng cơm
lên cha mẹ và dọn cho cả nhà ăn, rồi thu xếp cho các người tôi tớ ăn xong, phân
công người nào việc ấy, xong xuôi tất cả công việc rồi nàng mới ăn.
Ngày nào cũng như thế, ông bố chồng thấy nàng
khác hẳn người phàm, lấy làm lạ nhất là không thấy nàng làm theo những lời mẹ
dặn khi bước chân về làm dâu. Ông liền hỏi:
- Trước khi con về nhà chồng thì mẹ con có
dặn là: “Phải ăn ngon, mặc đẹp, ngày ngày soi gương”, việc đó có ý nghĩ như thế
nào?
Nàng liền thưa:
- Theo chỗ mẹ con dặn phải mặc áo đẹp, nghĩa
là ở trong thân thể phải luôn luôn giữ gìn cho sạch sẽ, còn áo mặc thường chỉ
cốt sao cho bền chắc sạch sẽ là đủ. Những lúc hội họp tiếp xúc với tân
khách mới cần phải ăn mặc cho xứng đáng.
Còn ăn ngon, không phải là ăn các thứ cao
lương mỹ vị béo bổ, mà ý mẹ con dặn nên ăn muộn lại cốt để cho đói thì ăn mới
ngon, bấy giờ dù thức ăn thế nào cũng vẫn thấy ngon.
Còn ngày ngày soi gương, không phải các thứ
gương soi thường dùng. Mà ý mẹ con dặn phải dậy sớm, chăm chỉ quét dọn, rửa ráy
trong ngoài mọi nơi cho sạch sẽ, sửa sang kê lại bàn ghế thẳng tề chỉnh gọn
gàng, không được để chỗ nào xiên xẹo bẩn thỉu. Nhất là mỗi ngày phải kiểm điểm
trong ngày ấy mình có phạm lỗi lầm gì không để mà sửa chữa… Ðó chính là ý nghĩa
những điều mẹ con đã dặn.
Nghe xong, trong lòng ông rất kính phục là bà
mẹ có biệt tài dạy con, mà con cũng là người khác hẳn phàm tục, ông liền giao
phó tất cả cơ nghiệp cho trông coi, và từ đấy vui vẻ không còn lo ngại gì nữa.
Có một hôm, đàn chim nhạn bay qua sân nhà
vua, nó đánh rơi một bông lúa “tám cánh” là một thứ lúa rất quí ở mãi ngoài bể
khơi, mọc ở các gò rất xa, khi nó ăn tha về qua đánh rơi. Có người nhặt được
đem dâng vua, vua cho là thứ lúa ấy có thể làm thuốc được, vậy không nên bỏ đi,
liền chia cho các quan mỗi ông mấy hạt về làm giống cấy để dành.
Ông Lê Kỳ Di được phần đem về cho cô dâu út,
nàng liền sai người làm ruộng rất kỹ càng và ở trong thửa ruộng tốt nhất gieo
mạ chăm chỉ cấy. Ðến mùa sau, được bao nhiêu lại để giống gieo nàng cho là
giống lúa quí nhất mà xưa nay ít thấy, kế tiếp mãi mùa nọ sang mùa kia, số thóc
đó trong nhà ông có rất nhiều.
Bấy giờ Hoàng hậu bị bệnh rất nguy kịch, các
thầy thuốc đều bảo làm thế nào lấy được thứ lúa tám cánh ở ngoài bể để chế
thuốc thì mới chữa được, không thì đành phải chịu.
Vua liền nhớ lại ngày trước có được thứ lúa
ấy đã giao cho các quan đem về làm giống cấy. Vua liền triệu các quan vào hỏi
việc đó. Ông thì nói nó không nở, ông thì bảo bị chuột ăn, ông thì nói sâu cắn,
mỗi ông có mỗi cách, không ông nào còn lại hạt nào.
Ông Lê Kỳ Di về hỏi lại con dâu, thứ lúa ngày
xưa cho đem cấy bây giờ thế nào, nay nhà vua cần một ít để làm thuốc cho Hoàng
hậu, cần lắm.
Người dâu đáp: “Thứ lúa ấy hiện nay ở nhà có
rất nhiều, nếu chỉ làm thuốc thì có thể chữa cho cả nước cũng không hết, chứ
chữa cho một người thì có là bao”.
Ông Lê Kỳ Di đưa lúa vào, vua cho thầy thuốc
dùng chữa được Hoàng hậu khỏi ngay. Vua rất mừng rỡ, ban thưởng các phẩm vật và
vàng ngọc cho ông rất nhiều.
Bấy giờ giữa nước Ðặc Xoa Thi Lý và nước Xá
Vệ hai bên hiềm khích nhau, thường thường xảy ra những sự xung đột trở nên rối
loạn.
Vua nước Ðặc Xoa Thi Lý muốn thử xem nước Xá
Vệ có những bậc hiền tài trí tuệ không, liền sai sứ giả mang sang hai con ngựa
thật giống nhau như một. Hỏi xem con nào là con, con nào là mẹ.
Vua cho hội họp cả các quan lại bàn, tuyệt
không ai biết làm thế nào mà biết được.
Ông Lê Kỳ Di cũng đi họp về, tỏ vẻ buồn rầu
lắm, vì nếu không hiểu được thì cả nước sẽ bị khinh.
Ông về tới nhà, người dâu thấy ông có vẻ
khác, liền hỏi ngay thì ông nói lại việc trong triều cho nghe.
Nàng nói:
- Việc đó có khó gì phải lo ngại, nghĩa là
đem ít cỏ rất ngon bỏ cho cả hai con, thì thế nào mẹ nó cũng nhường cho nó ăn
trước, phân biệt rõ ngay.
Hôm sau ông vô vào tâu làm đúng như thế, thử
xong gọi sứ giả vào bảo, người kia nhận là đúng. Vua lấy làm mừng lắm, lại ban
thưởng cho ông được thăng phẩm tước và bổng lộc.
Khi sứ giả về tâu vua nước kia, thì vua nước
ấy lại sai mang sang hai con rắn dài bằng nhau, hỏi xem con nào đực con nào
cái?
Vua quan bên này lại hội họp cùng bàn, cũng
lại không giải quyết được, ông Lê Kỳ Di lại về hỏi con dâu xem như thế nào thì
biết được? Nàng bảo:
- Lấy lụa giải xuống đất, rồi đặt hai con rắn
lên trên, hễ thấy con cái thì nó nằm yên, còn con đực thì nó cựa quậy
luôn. Bởi vì tánh con cái thích trơn nhẵn êm dịu không thích động, còn
tánh con đực thì mạnh mẽ hay bạo động, suy đó có thể biết được.
Ông lại vào tâu vua làm đúng như thế rồi bảo
sứ giả, cũng chịu nhận là đúng. Vua lại ban thưởng tước lộc cho ông.
- Sứ giả về tâu lại, vua nước kia lại cho
mang sang một cây gỗ dài 10 thước, bào nhẵn hai đầu giống nhau, lại cho sơn
kín. Hỏi đầu nào là gốc, đầu nào là ngọn?
Tất cả vua quan bàn nhau mãi cũng không ai
nghĩ ra, ông Lê Kỳ Di lại về hỏi con dâu: Nàng bảo:
- Ðem thả xuống nước, đầu nào chìm tức là
gốc, còn đầu nào nổi là ngọn.
Hôm sau sứ cũng làm cho đúng như thế, rồi lại
trả lời cho sứ giả. Sứ giả chịu nhận là đúng. Vua lại ban thưởng tước lộc cho
ông.
Còn vị sứ giả về trình tấu với vua nước ấy
mọi sự việc. Vua nước ấy nghe xong rất lấy làm hoan hỷ, cho là ở trong nước bạn
có bực hiền tài thực phải tôn kính.
Vua liền cho sắm sửa lễ vật và các thứ châu
báu, sai sứ giả mang sang cống hiến và đề nghị từ nay hai nước nên tu chỉnh lễ
nghĩa, giữ tình giao hảo tốt đẹp với nhau, vì nước bạn thực đã có bực hiền tài
phước đức.
Vua Ba Tư Nặc bấy giờ lại càng mừng rỡ sung
sướng, liền cho triệu ông Lê Kỳ Di vào, đồng thời hỏi ông làm thế nào mà trước
đây ông quyết đoán được mọi sự thử đố của nước láng giềng.
Ông thành thực tâu với vua, không phải chính
ông có những sáng kiến đó, mà chính là do tài trí của người dâu út của ông.
Vua nghe xong hết sức cảm phục, cho triệu
nàng vào cung và ban đặc ân nhận nàng là em thứ ba của vua.
*
Nàng dâu Tỳ Xá Ly này sau sanh ra một bọc 32
cái trứng, nở ra 32 người con trai, người nào cũng thông minh anh dũng, văn võ
toàn tài, sức một người địch nổi muôn người, cha mẹ rất yêu mến mọi người đều
kính sợ. Những người con kia khi khôn lớn lên lấy toàn con gái các nhà hào phú
trong nước, thuần là những con nhà phúc đức hiền hậu.
Cả nhà này đều ngưỡng mộ Phật pháp, thường
thỉnh Phật và Chư Tăng tới cúng dường và được nghe thuyết pháp, nên người nào
cũng đã đắc đạo chứng được bậc sơ quả, duy còn một người con út chưa chứng đạo.
Có một hôm cưỡi ngựa đi chơi ở ngoài thành,
lúc đi qua một cái cầu, gặp một chàng thiếu niên con quan Phụ tướng đi tới cầu.
Chàng thiếu niên kia đi xe, hai bên gặp nhau, đều cậy vào con nhà hào phú quyền
thế không ai chịu nhường bước ai. Lúc đó con bà Tỳ Xá Ly nổi giận, lập tức
xuống dùng sức mạnh lôi xe của chàng kia vứt xuống vệ cầu, làm cho thân thể
chàng bị thương nặng.
Chàng bị đau bưng đầu khóc, về mách với cha:
“Con của Tỳ Xá Ly nó làm nhục nên con bị đau đớn như thế này.
Quan Phụ tướng thấy con bị thương rất lấy làm
tức tối và thương con, song ông lại nghĩ: “Lũ con nhà kia có sức khỏe, hiện nay
cả nước không ai dám địch với chúng”, nên ông nghĩ kế để báo thù.
Ông liền thuê thợ làm 32 cái roi toàn bằng
thép ở trong có lưỡi rất sắc, ngoài bọc kín chỉ nhìn như bao kiếm, đem tặng cho
mỗi người một chiếc. Lúc đem tặng nói là các cậu trẻ tuổi nên dùng thứ này để
thường cầm tay cho tiện, tất cả đều nhận để chơi, vì thấy nó rất nhỏ rất xinh.
Luật trong nước lúc bấy giờ cấm không ai được
mang dao trong mình, sau khi tặng ông thấy các người con của bà Tỳ Xá Ly thường
mang roi đi chơi, ông mới vào dèm tâu với vua: 32 người con của bà Tỳ Xá Ly mỗi
người sức địch được hàng nghìn người, nay xem như là có ý ám hại vua.
Vua nghe không lấy gì làm tin, ông liền tâu
tiếp: Nếu vua không tin cho nghiệm xét sẽ thấy. Hiện nay thường nào cũng mang
dao giấu trong roi ngựa, cứ lấy đó suy ra là đúng.
Vua liền đòi vào xem thử quả đúng.
Lập tức vua cho triệu các người lực sĩ vào
mai phục ở trong cung rồi cho gọi tất cả 32 người con của bà Tỳ Xá Ly vào, giết
chết xong cắt tất cả đầu đóng vào một cái hòm đậy kín, cho mang lại nhà em vua
là bà Tỳ Xá Ly.
Ðúng ngày hôm ấy lại là ngày bà thỉnh Phật và
Chư Tăng về nhà thọ trai, khi có người mang hòm đến bà tưởng nhà vua giúp thêm
thứ gì cho bà, định mở ra, Phật liền ngăn lại, bảo để ăn cơm xong đã.
Khi ăn xong, Phật cho tất cả mọi người cùng
ngồi, Phật thuyết pháp cho nghe. Phật nói:
- Tất cả cái thân của người ta đây, đều là vô
thường không có chi là bền chắc cả. Phàm đã có thân đều phải chịu những sự đau
khổ, không thể kêu ai được. Tất cả muôn sự muôn vật ở đời đều là giả dối, như
chiêm bao, như bọt nước, không có chi là có thực. Cái thân này cũng là giả hợp,
mượn nhiều nhân duyên họp lại mà thành, đến khi nhân duyên hết lại tan rã, như
cây chuối kia khi bóc hết bẹ ra là không thấy cây đâu nữa. Nói tóm lại, phàm đã
có sinh ra thân này đều phải chịu những sự lo buồn khổ não nó ràng buộc, những
sự lo buồn khổ não nó ràng buộc, những sự đắng cay chua xót nó vẫn ở luôn bên
mình, những sự yêu mến nhau tới lúc ly biệt nhau làm cho nhau thương xót ảo
não, uổng chịu những nỗi khổ đau làm cho thân tâm nhọc mệt mà không ích lợi gì
cho đạo cả, không có gì đứng mãi không đổi thay tàn hoại. Chỉ có những người có
trí tuệ mới hiểu các lẽ đó.
Lúc đó bà Tỳ Xá Ly nghe xong liền tỉnh ngộ,
chứng được quả A Na Hàm, vui mừng chắp tay bạch Phật:
- Xin Phật thương xót cho con được làm
theo bốn điều nguyện như sau:
1. Xin cung cấp
thuốc thang cơm nước cho các vị Tỳ kheo bị đau ốm.
2. Cung cấp cho
những người trông nom các vị Tỳ kheo bị bệnh.
3. Cúng dường
các vị Tỳ kheo ở xa mới tới.
4. Cúng dường
lương thực thuốc thang cho các vị Tỳ kheo đi xa.
Bởi vì những vị bị bệnh nếu không có đủ thuốc
thang ăn uống, có thể nguy mất tánh mạng.
Những người săn sóc cho các vị bị bệnh, nếu
thiếu các sự ăn uống và cần dùng, thì người ấy sẽ bỏ vị bị bệnh, người bệnh khó
khỏi.
Những vị ở các phương xa mới tới, còn lạ lùng
bỡ ngỡ, đi xin rất khó, hoặc gặp chó dữ hoặc gặp người không tốt, có khi họ làm
cho khó chịu sanh lòng căm giận nên con phải cúng dường các vị ấy trước.
Các vị Tỳ kheo đi xa cần nên có bạn, nếu
không có bạn hoặc thiếu lương thực, hay không đi kịp bạn, đường lối hiểm trở
gặp nhiều thú dữ, có khi xảy ra tai nạn, vì thế nên phải cúng dường cung cấp
cho các vị ấy trước.
Khi Phật nghe bà Tỳ Xá Ly phát nguyện như
thế, Phật liền khen ngợi: “Hay lắm, hay lắm! Ngươi phát nguyện như thế cũng như
cúng dường Chư Phật”. Công việc xong, Phật và Chư Tăng cùng về Kỳ Hoàn Tịnh Xá.
Sau khi Ðức Phật về rồi, bà Tỳ Xá Ly mới mở
hòm ra, trông thấy 32 cái đầu, nhưng nhờ bà đã hiểu đạo, dứt bỏ được mối ái
dục, nên không đến nỗi áo não lắm.
Về phía họ hàng bên vợ của 32 người con kia,
khi được tin đều lấy làm đau khổ vô cùng và căm giận lắm. Cho vua là người vô
đạo, giết hại những người lương thiện, nên cùng nhau chiêu tập binh mã kéo tới
vây kín cả chung quanh nhà vua định để báo thù.
Vua lấy làm sợ hãi quá, vội vàng chạy tới
chốn Phật ở, các người kia lại kéo quân tới, vây kín chung quanh Tịnh Xá Kỳ
Hoàn.
Lúc ấy, Ngài A Nan nghe tin vua Ba Tư Nặc
giết chết 32 người con của bà Tỳ Xà Ly, nay có người họ hàng bên ngoại đem quân
tới báo thù, liền bạch Phật rằng:
- Bạch Ðức Thế Tôn! Vì cớ gì mà 32 người con
kia bị giết một cách đau đớn đến thế?
Phật nói:
- Ai muốn nghe nhân duyên 32 người con Tỳ Xá
Ly bị chết thì lặng yên mà nghe rồi ghi nớ lấy:
Ngài A Nan và mọi người đều bạch với Phật:
- Chúng con đều muốn nghe, xin Phật dạy bảo
cho.
Ðức Phật bảo Ngài A Nan và tất cả đại chúng:
- Về đời trước kia, cách đây đã lâu lắm, có
một bọn 32 người kết bạn với nhau, đi ăn trộm một con bò. Bấy giờ tại địa
phương ấy có một bà già, con cái không có, bị nghèo túng, ở trong một cái nhà ở
vùng hẻo lánh. Khi bọn kia bắt được bò thì dẫn tới nhà bà lão ấy làm thịt, bà
lấy làm mừng rỡ lắm, bà liền đi sắm sửa củi nước, chuẩn bị các thứ thổi nấu.
Lúc sắp giết thì con bò quỳ xuống tỏ ý cầu
cứu xin tha mạng. Nhưng các người kia đã quyết định giết, nên đồng bảo: “Không
thể nào mà tha cho mi được!”.
Khi con bò bị giết, trong bụng phát lời thề:
“Nay chúng mi giết ta, sau này ta sẽ không tha cho chúng mi, dù chúng mi có đắc
đạo ta cũng không tha”. Phát lời thề xong thì bị giết, mọi người xúm lại cắt
xẻo đem nấu nướng ăn uống cùng nhau, cả bà lão kia cũng ăn, vừa ăn vừa khen vừa
cám ơn các người kia là quý hóa.
Ðấy, chính con bò kia ngày nay là Vua Ba Tư
Nặc. Lũ ăn trộm bò ấy bây giờ là 32 người con bà Tỳ Xá Ly. Bà lão thưở trước
nay là bà Tỳ Xá Ly. Vì quả báo ấy, mà đã 500 đời nay thường bị giết như thế.
Cho tới ngày nay cũng vậy, bà lão kia vì trong 500 đời cũng lại thường làm mẹ
để đồng chịu những sự khổ não. Nay được gặp ta mới chứng được đạo quả, nên mới
đỡ đau khổ một phần nào, vì đã hiểu đạo.
Ngài A Nan lại hỏi ví cớ gì những người này
lại được hưởng phúc giàu sang mạnh khỏe? Phật nói:
- Cũng về đời đã qua, trong thời Ðức Phật Ca
Diếp có một bà lão tin kính Tam Bảo nhà bà rất giàu có, bà mua đủ thứ hương hoa
để cúng dường và bà rất chăm việc làm phúc đức cứu giúp những người cùng khổ.
Có một hôm, bà làm các việc phước thiện, đi gặp một lủ 32 người bà khuyên các
người kia giúp vào để hưởng phước cùng nhau. Chúng ta sẽ nguyện cùng nhau sanh
vào nhà giàu, mà thường được làm mẹ con với nhau, và được gặp Phật nghe pháp tu
để tu thành Ðạo quả. Vì thế nên trong 500 đời nay vẫn được sanh làm người giàu
sang khỏe mạnh.
Bà lão lúc bấy giờ nay là Tỳ Xá Ly, còn 32
người kia, ngày nay là lũ con của bà bây giờ đấy.
Khi tất cả mọi người nghe Phật nói như thế
rồi, những người có lòng phẫn uất đều nguôi hết giận, mà nói với nhau rằng:
- Không phải là vua cố ý giết, đấy là vì kiếp
trước những người kia đã tạo ra tội, nên nay phải chịu quả báo. Giết một con bò
mà còn bị quả báo như thế. Vậy Vua Ba Tư Nặc là chủ của chúng ta, sao ta nỡ
giết hại để gây thành tội báo. Lập tức thu khí giới nộp cho vua và xin lỗi, vua
hoan hỷ không chấp những lỗi ấy.
Tất cả đại chúng được nghe Phật nói các Pháp
dạy tu nhân tích đức, xa lìa các sự tàn ác. Phật lại nói rõ các pháp Tứ Ðế cho
mọi người nghe, ai nấy đều đắc đạo, vui mừng theo lời Phật dạy mà tu hành.
TRÍ HẢI
Tạo một nghiệp nhân gì, dù lâu đến trăm ngàn kiếp cũng không mất, hễ đủ
nhân duyên rồi, thì mình phải chịu quả báo.